Tiêu Dật Vân tuy cực độ tò mò, nhưng cũng có chút không dám hỏi, sợ biết được trước loại kinh hỉ ngoài ý muốn nào đó trong tương lai, lại sợ nhiễu loạn tâm tình hiện tại, vì thế đi về trước.
Diệp Thiếu Dương và Mao Tiểu Phương với Đạo Uyên chân nhân cùng nhau ngồi ở trong đình, tiếp tục thương lượng kế hoạch tương lai.
“Diệp thiền sư, thì ra cậu có một chuyện quan trọng như vậy cần làm, vậy tôi sẽ không giữ cậu, tôi tự mình đi điều tra bách quỷ dạ hành.” Mao Tiểu Phương nói.
Diệp Thiếu Dương xua tay nói: “Tôi đi theo anh đi, tuy tôi một lòng muốn trở về, nhưng dù sao hiện tại trong lúc nhất thời cũng không thể quay về phải không, tôi cũng không thể chờ suông, vẫn là đi cùng với ông, tận một phen trách nhiệm làm pháp sư đi.”
Đạo Uyên chân nhân dò hỏi bọn họ muốn làm cái gì, Mao Tiểu Phương nói, sau đó hỏi hắn muốn cùng đi hay không.
“Tôi gần đây mắc lỗi, cần ở nơi này diện bích.” Đạo Uyên chân nhân có chút do dự.
Diệp Thiếu Dương lúc này mới nhớ tới chuyện này, hỏi hắn: “Diện bích bao lâu?”
“Thẳng tới lúc tôi nhận sai.” “Đó là bao lâu?
“Tôi nếu là hôm nay nhận sai, hôm nay liền có thể xuống núi, nhưng vấn đề là, tôi cảm thấy tôi không sai.” Đạo Uyên chân nhân nhìn núi non trùng điệp xa xa, trong ánh mắt lộ ra một sự quật cường.
Diệp Thiếu Dương nhìn hắn một hồi, thật cẩn thận hỏi: “Anh rốt cuộc đã phạm vào chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mao-son-troc-quy-nhan/2090665/chuong-2109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.