Bởi vì Diệp Thiếu Dương lần này đi là tìm người, hơn nữa còn có Mao Tiểu Phương đi cùng, Thúy Vân tương đối yên tâm, cũng không muốn làm trói buộc của hắn, vì thế tương đối sảng khoái đáp ứng, đem thỏi vàng của Diệp Thiếu Dương lấy ra, cho Diệp Thiếu Dương một thỏi, bảo hắn mang theo trên đường dùng, còn lại mình tiếp tục cất đi, giấu giúp hắn. Sau đó thu thập hành lý cho hắn, đem theo một ít lương khô, mình tự tay làm hai đôi giày đế bằng, còn có vài món quần áo vẫn vấn, đồng loạt cất cho hắn, dặn kỹ một phen.
Một lát sau, Trấn Tam cũng lên lầu, thanh toán tiền cùng từ biệt với Diệp Thiếu Dương… Dọc theo đường đi đuổi thay, hiện tại kiếm tiền, đương nhiên cần chia một phần cho hắn, càng không cần phải nói đối phó đám thổ phỉ kia cùng Nhân Hình Sát, Diệp Thiếu Dương tương đương là cứu Trần Tạm một mạng.
Sau khi mấy thỏi vàng kia mất mà trở lại, Diệp Thiếu Dương hiện tại có ít tài sản, tự nhiên sẽ không cần tiền đuổi thấy nữa, lại nói mình lúc trước cầm của Trương đạo trưởng năm mươi đồng Đại Dương, giúp hắn đuổi thấy coi như là báo đáp ân tình, tiền khẳng định là không lấy.
Diệp Thiếu Dương đùn đẩy hồi lâu, thấy Trần Tam băn khoăn, đành phải mang tính tượng trưng cầm một chút. Trân Tam tỏ vẻ sự tình bên này xong xuôi, mình phải về nghĩa trang, từ biệt ở đây.
“Diệp thiên sư, tôi nhận ra, cậu là rồng trong loài người, tôi chỉ là người thường, không cầu kết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mao-son-troc-quy-nhan/2090660/chuong-2104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.