Diệp Thiếu Dương đột nhiên khẩn trương hắn lên, bày tư thế, tính hắn một khi giơ súng, lập tức lao tới giết chết hắn.
Chỉ có một mình hắn, cho dù có súng, Diệp Thiếu Dương tự tin giết chết hắn cũng rất nhẹ nhàng.
Nhưng Tiểu Tam chưa rút súng, vì bày tỏ thành ý của mình, hắn thậm chí buông hai tay đi tới, Diệp Thiếu Dương có chút nghi hoặc, đành phải đứng bất động.
“Ta đem tiền cướp của người cho ngươi.” Tiểu Tam nói xong, thò tay vào trong túi tiền, Diệp Thiếu Dương lập tức khẩn trương một phen, nhưng Tiểu Tam lấy ra không phải súng, mà là một cái túi vải, sau khi mở ra, bên trong là mấy thỏi vàng óng ánh.
“Lần trước cướp tiền của ngươi, trả lại cho ngươi.” Tiểu Tam đem túi vải ném cho Diệp Thiếu Dương, cười cười nói: “Không đánh không quen biết.”
Hắn cười rất ôn hòa, thậm chí làm người ta có chút cảm giác như tắm gió xuân, nếu không phải từng thấy một mặt khác của hắn, Diệp Thiếu Dương hầu như sẽ bị bộ dáng hiền lành này của hắn lừa gạt.
Có thể ngụy trang thành nụ cười như vậy, đủ để chứng minh người này tâm kể cực sâu.
Nhưng cho tiền chung quy là chuyện tốt, hơn nữa vốn chính là tiền của mình. Diệp Thiếu Dương
đem thỏi vàng thu lại, hỏi: “Có ý tứ gì?” Tiểu Tam ôm quyền nói: “Vừa rồi thủ đoạn đối phó nữ thi của ngươi, ta tránh ở bên cạnh vụng trộm thấy được, cho nên một đường đuổi theo tới đây… Ngươi là pháp sư à.”
“Làm sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mao-son-troc-quy-nhan/2090654/chuong-2098.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.