“Con trai nhà ngươi, bối phận là chữ gì?” Trương đạo trưởng hỏi,
“Một lứa này vừa lúc đến lượt chữ “Toàn, xin đạo trưởng ban cho cái tên.”
Trương đạo trưởng tay vuốt chòm râu, suy nghĩ một phen nói: “Từ xưa cha mẹ đặt tên, tiên sinh ban tự, đạo môn chúng ta thì không có tự, ta ban hắn cái đạo hiệu đi… Cứ gọi là Ngộ Đắc như thế nào, Ngộ Đắc Ngộ Đắc, có Ngộ mới có Đắc (được).”
Vợ chồng Lưu Tứ vội vàng cảm ơn.
Diệp Thiếu Dương lại bĩu môi, Ngộ Đắc. Cái đạo hiệu này đặt thật đúng là đủ bớt việc. Diệp Thiếu Dương vốn định trêu chọc Trương đạo trưởng vài câu, đem họ cùng đạo hiệu của đứa nhỏ này nối liền đọc, Lưu Ngộ Đắc… Nụ cười đã tràn ra khóe miệng cứng lại rồi.
Diệp Thiếu Dương kinh ngạc nhìn Trương đạo trưởng, hít sâu một hơi, lẩm bẩm: “Lưu Ngộ Đắc, đệ tử Chung Nam sơn…”
Trương đạo trưởng cười cười, nhìn đứa bé trong tã lót, nghĩ đến thiên phú ngạo nhân đó của nó, trong lòng cũng cực kỳ đắc ý, nói: “Tạm thời còn chưa phải đâu, nhưng lấy thiên phú của nó, tôi tin tưởng tiến vào nội môn Chung Nam sơn, không phải vấn đề.”
“Khẳng định không phải vấn đề. ” Hắn sẽ ở mười lăm tuổi năm ấy tiến vào nội môn Chung Nam son, hai mươi tuổi tấn thăng bài vị thiền sư, cả đời tung hoành giới pháp thuật, tham dự rất nhiều hành động loại lớn của giới pháp thuật, thanh danh hiển hách, sống đến bảy mươi tuổi, không bệnh mà chết, vãng sinh Tu La…
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mao-son-troc-quy-nhan/2090615/chuong-2059.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.