Nhưng nhìn kỹ, bên miệng ba đứa trẻ con này, thế mà đều treo hai đội răng nanh, cùng bề ngoài nhìn qua cả người lẫn vật vô hại hình thành tương phản mãnh liệt, càng cực kỳ quỷ dị.
Trương đạo trưởng cùng một đám đệ tử của mình thấy một màn này, cũng đều là hai mắt đăm đăm, Trương đạo trưởng hỏi Lưu Tứ: “Ba đứa nhỏ này hạ táng mấy năm rồi?”
“Một đứa thời gian ngắn nhất, cũng có mười năm.” Lưu Tứ thanh âm phát run đáp. Hắn nghe ra ý tứ trong lời của Trương đạo trưởng: thi thể hạ táng mười năm, thế mà chưa hư thối một chút nào, thậm chí so với xác chết bình thường nhìn qua còn tỏ ra sống sờ sờ hơn, đối với hắn một người bình thường mà nói, quả thực là kể chuyện đêm khuya.
Trương đạo trưởng thở dài, hướng Diệp Thiếu Dương nói hai chữ: “Quỷ thi.”
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, tiến lên bóp cổ một thi thể phóng thích cương khí bắt đầu cảm giác, phát hiện trong cơ thể thi khí nồng đậm, nhưng không có hồn phách, lại đứng lên, lấy ra la bàn âm dương, vòng quanh phụ cận giếng đá vừa đi vừa kiểm tra đo lường, nhìn hai cây hòe nói: “Khó trách.”
Quay đầu nhìn Lưu Tứ, bất đắc dĩ nói: “Anh cũng là một nhân tài nha, người bình thường muốn bố trí dưỡng thi địa này còn khó có thể làm được, vừa vặn bị anh đem thi thể chôn ở đây. Trương đạo trưởng, ông nhìn ra đây là bố cục gì chưa?”
Trương đạo trưởng nhìn hai cây hòe cùng giếng đá ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mao-son-troc-quy-nhan/2090611/chuong-2055.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.