Thời điểm tiến vào miếu sơn thần, không sai biệt lắm cô đã khôi phục dung mạo chân thật, bởi vậy
sau khi những binh sĩ này đến, cô vẫn luôn cúi đầu, hy vọng mình không bị chú ý tới.
“U! Còn là cô nương xinh xắn!”
Mấy binh sĩ nhìn thấy bộ dáng của Thúy Vân, lập tức cười lên, có kẻ còn huýt sáo, lộ ra bộ dáng thèm nhỏ dãi không kiêng nể gì.
Một binh sĩ đưa tay muốn đi sờ khuôn mặt Thúy Vân, bị Tiểu Tam đưa tay đánh gạt ra, quay đầu hỏi Ngô liền trưởng: “Thích không?”
Ngô liền trưởng ngày ra một phen, nhìn chằm chằm Thúy Vân một hồi, trong mắt cũng lóe ra ánh sáng khác thường, nói: “Chúng ta đây là đi nhập bọn, mang theo gia quyến, cái này không thích hợp.”
Tiểu Tam nói: “Cũng không có gì, còn nữa, người đẹp như vậy, cho dù chính người không cần, tặng cho đại đương gia trên núi làm quà cũng tốt, mang đi trước rồi nói sau.”
Ngô liền trưởng nghe hắn nói như vậy, gật gật đầu, nói: “Đúng, các huynh đệ, mang đi trước rồi nói sau.”
Vì thế có hai binh sĩ tiến lên bắt Thúy Vân, Thúy Vân lúc đầu gắt gao nắm lấy tay Diệp Thiếu Dương không buông, sau đó đột nhiên nghĩ đến như vậy có thể sẽ liên lụy hắn, lúc này mới buông
lỏng tay ra, bị hai binh sĩ ép cánh tay nhấc lên, đưa đến trước mặt Ngô liên trưởng. “Không sai, mặt hàng tốt.” Ngô liên trưởng nhìn một hồi, cười lên ha ha.
Trong đầu Thúy Vân chỉ là tuyệt vọng, cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mao-son-troc-quy-nhan/2090598/chuong-2042.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.