Thu trưởng trấn đã sớm đem hắn coi là thần tiên sống đối đãi, nghe hắn nói như vậy, cảm kích vô cùng, nói các loại lời cảm tạ.
Diệp Thiếu Dương chậm rãi uống một ngụm trà, nói: “Nhưng tôi cũng không thể giúp ông không công.”
Thu trưởng trấn vừa nghe, lập tức hiểu, cười lấy lòng nói: “Đây là tự nhiên, không thể để tiên sinh ra tay không công, không biết tiên sinh cần bao nhiêu thù lao?”
Câu này lại khiến Diệp Thiếu Dương khó khăn, một trưởng trấn, quan nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, tiền khẳng định là có một chút, nếu ở đương đại, Diệp Thiếu Dương mở miệng đòi mấy chục vạn, người ta hắn là có thể cho được, nhưng đây là dân quốc, Diệp Thiếu Dương đến đây vài ngày, cũng đại khái đã biết giá trị tiền lúc này, nhưng vẫn thiếu một ít khái niệm cụ thể nói đơn giản, hắn cũng không biết trong nhà một trưởng trấn nên có bao nhiêu tiền.
Vì thế Diệp Thiếu Dương xin giúp đỡ nhìn về phía Thúy Vân.
Thúy Vân đang ăn một cái kẹo hoa quả, ăn ngon lành, thấy Diệp Thiếu Dương nhìn cô, không biết có ý tứ gì, xấu hổ cười cười, bóc một cái cho hắn, nói: “Ăn ngon, Thiếu Dương cậu cũng ăn một
cái.”
Diệp Thiếu Dương cạn lời, nghĩ nghĩ, nói với Thủ trưởng trấn: “Tôi thấy ông cũng là người thực tế, tôi nói thật với ông đi, tôi cần đi Giang Tây một chuyến, nhưng bây giờ không xu dính túi, ông cho tôi một khoản tiền, đủ cho tôi có thể đi tới đó là được, đương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mao-son-troc-quy-nhan/2090574/chuong-2018.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.