Diệp Thiếu Dương vẻ mặt đau khổ nói: “Anh cũng muốn mà, mấu chốt là cái nào kết thúc trước, quyền chủ động lại không ở chúng ta bên này.”
“Chưa chắc, luôn có biện pháp.”
Diệp Thiếu Dương thấy trên nét mặt của cô mang theo một sự tự tin, tò mò hỏi: “Có biện pháp nào?”
“Ngày mai nói sau, anh đi ngủ đi.” Nhuế Lãnh Ngọc ẩn tình đưa tình nhìn hắn.
Diệp Thiếu Dương vốn không muốn đi, nhưng nghĩ đến cần viết thư cho phụ thân, nhất thời có chút sốt ruột khó dằn nôi, vì thế ôm cô hôn một cái, “Bà xã, ngày mai gặp.”
“Anh đi đi!” Nhuế Lãnh Ngọc nhặt lên một cái gối ôm ném tới.
Trở lại phòng của mình, Diệp Thiếu Dương tìm đến một tờ giấy hoàng phiếu, dùng bút lông chấm chu sa, vừa muốn viết, lại không biết hạ bút như thế nào, không phải không biết nói gì, mà là điều muốn nói thật sự quá nhiều, ngược lại không biết mở đầu như thế nào.
Bao nhiêu năm rồi, đây là lần đầu tiên có liên hệ trực tiếp nhất với phụ thân, tâm tình Diệp Thiếu
Dương kích động khó có thể khắc chế, đứng lên ấp ủ hồi lâu, mới viết xuống chữ thứ nhất, sau đó
| liền bắt đầu lưu loát viết… Sáng sớm hôm sau, thời điểm ăn bữa sáng, Nhuế Lãnh Ngọc đưa ra cách nghĩ của mình đối với Diệu Mộng Khiết: cùng với chờ suông như vậy, bảo hộ Diêu Mộng Khiết, không bằng nắm chặt thời gian đem Lyon vương tử tìm ra, đem hắn giải quyết trước, như vậy sẽ không có nỗi lo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mao-son-troc-quy-nhan/2090464/chuong-1908.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.