Nhuế Lãnh Ngọc lườm hắn, “Còn chưa phải đâu, đừng gọi bậy.”
Diệp Thiếu Dương thè lưỡi, tiếp tục tự hỏi, nói: “Nhưng như thế cũng giải thích không thông nha, người này nếu tồn tại, anh vì sao chưa từng thấy, cho tới bây giờ chưa thấy hắn ra tay?”
“Có lẽ anh từng gặp, nhưng không biết là ai. Không nói cho anh, tự nhiên có nguyên nhân, người ta giống như anh, nhìn thấy mỹ nữ là choáng, đem toàn bộ bí mật phun hết ra ngoài.” Nhuế Lãnh Ngọc tức giận nói.
Diệp Thiếu Dương xấu hổ ho khan hai tiếng, ở trong đầu tìm tòi một phen, nếu là nấp đi mình chưa từng thấy thì thôi, nếu là từng gặp, bên cạnh Tiểu Mộng Khiết cũng chỉ mấy người kia: Kim tiên sinh, Eva, một đầu bếp, còn có mấy nữ tu sĩ. Chẳng lẽ cái gọi là cao nhân là ở trong mấy người này?
Diệp Thiếu Dương lập tức tập trung Kim tiên sinh… Nghĩ một chút lại cảm thấy không giống, chẳng lẽ là Eva ẩn tàng thực lực?
Nghĩ tới nghĩ lui, cũng là chuyện không có đầu mối, dứt khoát mặc kệ, đi tự hỏi một vấn đề khác.
“Đã có cao nhân này tồn tại, Diêu Mộng Khiết vì sao còn muốn tìm anh bảo hộ?
“Hắn là một người không đủ, hoặc là còn có nguyên nhân gì đặc biệt, đoán là đoán không ra. Tóm lại, Diêu Mộng Khiết này không có đơn giản như anh nghĩ, cô ấy giấu anh rất nhiều chuyện.” Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, nói: “Nhưng anh đã đáp ứng phải bảo vệ cô ấy.”
Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Em cũng chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mao-son-troc-quy-nhan/2090455/chuong-1899.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.