Diệp Thiếu Dương lộ ra một cái vẻ mặt dở khóc dở cười, “Phẫn nộ còn chia ra cái gì tình huynh đệ tình nam nữ?”
“Loại cảm giác đó là không lừa được người.” Lâm Tam Sinh nhìn hắn lắc lắc đầu, “Thiếu Dương, ngươi rất nguy hiểm.”
Diệp Thiếu Dương trầm mặc không nói, lẩm bẩm: “Vẫn ổn cả, cô ấy dù sao cũng là môn nhân của ta, hơn nữa cô ấy là yêu, ta là người…”
Lâm Tam Sinh ngắt lời hắn: “Bản thân người cảm thấy, cái này quan trọng sao?”
“Cái này… Hình như quả thật không quá quan trọng.” Diệp Thiếu Dương lẩm bẩm.
Lâm Tam Sinh lộ ra một nụ cười người từng trải, nói: “Cửu Vĩ Thiên Hồ, tuyệt thế hồng nhan, cao cao tại thượng quan sát thương binh, lại lấy người làm chủ, đối với người chấp nhất như vậy, người nếu không thích cô ấy thì không bình thường.”
Diệp Thiếu Dương kinh ngạc nhìn hắn, sau đó lắc lắc đầu, “Phân tích thấu triệt như vậy làm gì, ta cũng là người sắp kết hôn rồi.”
Lâm Tam Sinh nói: “Kết hôn rất tốt, bên cạnh người nếu có bà vợ luôn đi theo, người sẽ thành thật
hơn rất nhiều, Lãnh Ngọc chính là quá bỏ bê ngươi.” Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ, gõ Lâm Tam Sinh nói: “Ngươi là quân sự đó, đối với cảm tình nam nữ, nhìn thấu triệt như vậy làm gì!”
Lâm Tam Sinh nhìn ngoài cửa sổ, nói: “Đúng vậy, nhìn thấu triệt như vậy làm gì chứ, đã như vậy rồi, sáu trăm năm, cho dù hối hận cũng không còn kịp.”
Diệp Thiếu Dương cười cười, nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mao-son-troc-quy-nhan/2090453/chuong-1897.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.