Diệp Thiếu Dương bị dọa nhảy dựng, theo bản năng giơ lên tay trái, hướng trên đầu đối phương vỗ tới.
Hét thảm một tiếng, đối phương trực tiếp ngã về phía sau, ngồi ở trên mặt đất, ôm đầu, miệng vừa rên rỉ, vừa lớn tiếng mắng: “Diệp Thiếu Dương cậu là đồ vương bát đản!”
Diệp Thiếu Dương vừa nghe thanh âm này, ngày ra tại chỗ, mở to hai mắt nhìn lại, nhìn thấy một cái đầu trọc lốc.
“Ôi đệch, Tứ Bảo?”
Tứ Bảo ôm đầu, miệng mắng mắng chửi chửi, một lúc lâu mới đứng lên, xoa đầu, hướng Diệp Thiếu Dương mắng: “Cậu hàng như vậy làm gì!”
Diệp Thiếu Dương giải thích không rõ được với hắn, nhún nhún vai, “Cậu trở về khi nào, sao cậu biết tôi ở đây?”
“Mã Thừa nói cho tôi biết đó, gian phòng này vốn là hắn giữ lại cho tôi, kết quả hắn nói cho tôi biết cậu muốn ở, thật đúng là khéo, tôi liền dứt khoát tới tìm cậu…”
Diệp Thiếu Dương nghe hắn nói như vậy, cũng sửng sốt, hồi tưởng một phen, trách không được lúc ấy Mã Thừa trong điện thoại ám chỉ mình quen biết khách trọ nơi này lúc trước… Lập tức lại hướng trước ngực Tứ Bảo đảm một quyền, “Em rể cậu, cậu chừng nào trở về sao không nói với tôi,
cậu chạy tới ở khách sạn làm gì!” “Hắc hắc, tôi vốn muốn ngày mai tìm cậu, tôi tới nơi này ở, tự nhiên có mục đích của tôi!” Tứ Bảo cười gian, vừa đẩy hắn ra đi vào trong phòng, “Trái lại là cậu đó, không có việc gì ở khách sạn cái gì, còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mao-son-troc-quy-nhan/2090423/chuong-1867.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.