Thân thể hai người cũng dính sát vào nhau, Diệp Thiếu Dương ngay cả mùi sữa tắm trên người cô cũng có thể ngửi được, đành phải quay đầu đi chỗ khác.
Diêu Mộng Khiết cũng phản ứng lại, mặt đỏ tại hồng lui lại mấy bước, cúi đầu không dám nhìn Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương cũng có chút xấu hổ, ho khan hai tiếng, nói: “À thì, quên hỏi, cô vừa rồi vì sao lớn tiếng hô, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Tôi…” Nhắc tới cái này, Diêu Mộng Khiết từ trong xấu hổ giải thoát, hướng bên trên kéo kéo khăn tắm, đem thân thể bao bọc kỹ lưỡng, quay đầu nhìn cửa sổ duy nhất của phòng nói: “Tôi vừa rồi lúc tắm rửa, hình như nhìn thấy ngoài cửa sổ có cái bóng lướt qua, vốn tôi bình thường đã thấp thỏm lo âu, cho nên đành phải lớn tiếng gọi anh, nhưng sau đó hình như không có việc gì.”
Diệp Thiếu Dương đi đến trước cửa sổ, đánh giá một cái, thủy tinh là loại bề mặt ráp, bên trên còn có vằn nước, hai mặt hầu như đều là không nhìn thấy nhau, nhưng nếu gần sát thủy tinh mà nói, vẫn có thể nhìn thấy một ít cái bóng.
“Hẳn là không có việc gì, nếu thực có tà vật tới gần, Huyết Tinh Phù không thể không cảm giác được.”
Diệu Mộng Khiết nghe xong lời này, vẻ mặt nhất thời có chút xấu hổ, cảm giác không quá dám nhìn hắn.
“À, linh phù của nh… Đã bị bóc rồi.” Bóc rồi? Diệp Thiếu Dương ngày ra tại chỗ, đi đến phía trước cửa sổ, từ trên nhìn xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mao-son-troc-quy-nhan/2090408/chuong-1852.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.