“Đệ ngu ngốc à, Từ công là thân phận gì, hắn có thể mở mồm khẩn cầu người đi làm việc nhỏ này,
nói rõ hắn rất để ý nữ đồ đệ kia, nữ đồ đệ này của hắn nói như thế nào cũng là ta chọn, hôm nay | lại giúp giải quyết tên giáo viên cặn bã quấy rầy cô ấy, đây là nhân tình lớn bao nhiêu chứ, có thể khiến Từ công nợ nhân tình, đây chẳng phải là mục đích chúng ta nịnh nọt sao?”
Diệp Thiếu Dương nghĩ cũng thấy đúng. Lão Quách cũng không chậm trễ, lập tức lập tức lái xe mang theo Diệp Thiếu Dương tới học viện mỹ thuật, sau đó tự mình xuống xe, đến hỏi thăm, nửa giờ sau trở về nói cho Diệp Thiếu Dương, đã dựa theo cái tên Từ Văn Trường cho, thăm dò được văn phòng của tên giáo viên cặn bã kia, hơn nữa hắn hình như ngay tại trong văn phòng.
Hai người cùng nhau, tới ngoài cửa văn phòng, cũng khéo, cửa phòng vừa lúc mở ra, hai cô nương đi ra, trong đó một cô nương nhìn thấy lão Quách, lập tức nói: “Quách tiên sinh, là ông!”
“Khụ khụ, là tôi là tôi, chào trò Chu.”
Cô nương hồ nghi nhìn hắn, nói: “Quách tiên sinh ông ở đây làm gì?
“Cái này… Tôi là tới tìm cô mua tranh, lúc trước cô vẽ những cái đó, lượng bán đều rất tốt, tôi một bức lại cho cô nhiều thêm một ngàn tệ, cô trở về vẽ thêm cho tôi hai bức đi.”
Diệp Thiếu Dương vừa nghe đã hiểu, cô nương trước mắt này chính là Chu Nhã Mộng, chăm chú
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mao-son-troc-quy-nhan/2090400/chuong-1844.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.