Cái này liên quan tri thức pháp y học, Tạ Vũ Tình cũng hiểu được, gật gật đầu, đem cả sự kiện liên hệ lại suy nghĩ một lần, nói: “Xác chết báo cảnh sát, chuyện này vốn đã rất kỳ quái, hình như là vì dẫn người tới đây giết chết, nói có thù oán quả thật không thành lập, bởi vì không ai có thể xác định nhất định là ba người này xuất cảnh, thậm chí một người cũng không thể xác định…”
Tạ Vũ Tình cảm thấy vụ án này rất khó giải quyết.
Tuyết Kỳ nói: “Cô nếu muốn làm rõ, chỉ có đem tà vật đoạt xá tìm ra, tự mình thẩm vấn.”
Tạ Vũ Tình nói: “Cô không có cách nào?”
“Tà vật đã đi rồi, cho dù là Diệp Thiếu Dương đến cũng không có cách nào, càng đừng nói tôi còn không phải pháp sư, cho dù cô có thể tìm được nó, tôi cũng không nhất định đánh thắng được.”.
Tạ Vũ Tình trầm ngâm không nói, bởi vì không có nhiều manh mối hơn nữa, sau khi điều tra xong hiện trường, cũng liền trở về, bắt đầu thông qua con đường thường quy điều tra chủ nhân gian phòng này, còn có thi thể kia…
Trong cùng một lúc, ở trong một vườn hoa nơi nào đó của Thạch Thành, đêm khuya không người, một bóng người đen sì đứng ở trên một tấm bia đá, sừng sững bất động, từ xa nhìn lại, như là một pho tượng, trên thực tế là một soái ca người da trắng tóc vàng mắt biếc, chải tóc về phía sau, mặc một bộ đồ tây màu đen, bên ngoài khoác áo gió, nhìn qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mao-son-troc-quy-nhan/2090390/chuong-1834.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.