“Điều đó không có khả năng!” Diệp Thiếu Dương quyết đoán đáp.
“Nếu thì sao, đến ngày đó, anh sẽ làm thế nào?” Nhuế Lãnh Ngọc ra sức ép hỏi.
“Anh khẳng định sẽ không để hắn động thủ với em.”
“Nếu hắn cứ muốn giết em thì sao?”
“Vậy… Trừ khi hắn giết anh trước, nếu không anh sẽ không để cho hắn động vào em một cái nào.”
Nhuế Lãnh Ngọc nghe thấy lời này, trầm ngâm một phen, nói: “Thiếu Dương, em hỏi anh cái vấn đề, ở trong lòng anh, em cùng Đạo Phong ai quan trọng hơn?”
Diệp Thiếu Dương sững sờ, vừa muốn mở miệng, Nhuế Lãnh Ngọc nhìn hắn, đột nhiên thở dài, nói: “Thiếu Dương, anh có phải cảm thấy em càn quấy hay không?”
Diệp Thiếu Dương lắc đầu.
Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Thiếu Dương, không phải em đùa giỡn tính tình, anh đổi vị trí tự hỏi một phen, em với ngươi là người thân nhất, nếu Hồ Vượng hoài nghi anh muốn tổn thương em, muốn động thủ với anh, anh sẽ nghĩ như thế nào?”
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, kéo tay cô nói: “Chỉ cần anh tin tưởng em, người khác nghĩ như thế nào, thật sự không quan trọng.”
Hai tay Nhuế Lãnh Ngọc ôm mặt hắn, cười cười, đột nhiên nhớ tới một sự kiện, đứng dậy đem thùng giữ nhiệt mình mang đến cầm qua, nói: “Thiếu chút nữa quên cái này, buổi tối em nấu cháo đậu đỏ, mang theo một chút tới đây, cũng sắp nguội rồi, anh húp đi.”
Trong lòng Diệp Thiếu Dương dâng lên một sự ấm áp, mở ra thùng giữ nhiệt, đem cháo đổ ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mao-son-troc-quy-nhan/2090387/chuong-1831.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.