Nhuế Lãnh Ngọc gật gật đầu, nghe xong lời này, trong lòng cũng cảm thấy có chút thả lỏng.
Nhất Cốc đại sự kéo tay cô, nói: “Ta vẫn luôn thiên vị thương con, con biết vì sao không?”
“Bởi vì… Con là nữ hài tử, hơn nữa tương đối nhỏ?” Tuy Nhất Cốc đại sư thường xuyên mắng Hồ Vượng không tiến bộ, không có đầu óc, Nhuế Lãnh Ngọc cũng biết, so với mình, Hồ Vượng thiên phú phi thường bình thường, nhưng hắn cũng là sự phụ từ nhỏ nuôi nấng lớn lên, từ góc độ gia trưởng mà nói, có thể hận đứa nhỏ không nên thân, nhưng cảm tình đặt vào tuyệt đối không phải ít, bởi vậy Nhuế Lãnh Ngọc chỉ có thể đoán như vậy.
Nhất Cốc đại sự lắc đầu, nói: “Không nói cái này nữa, chờ sau khi thương thế của ta khỏi, thì bắt đầu xử lý hôn sự cho con.”
Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Sư phụ, cái này không vội.”
Nhất Cốc đại sự nói: “Ta vội, ta còn muốn ôm một đứa đồ tôn.” Nói xong tự mình cười lên, xua tay nói: “Được rồi con đi đi. Ta muốn ngủ một lúc.”
Nhuế Lãnh Ngọc đành phải đi ra ngoài. Sau khi đóng cửa lại, Nhất Cốc đại sự nhìn mệnh kết khấu của Hồ Vượng, thở dài, đem mệnh kết khấu thả lại, sau đó từ trong ngăn kéo lại lấy ra một cái hộp gỗ, ngón tay run rẩy, từ bên trong lại lấy ra một cái mệnh kết khấu, lật đến mặt trái, nước mắt không cầm được chảy xuống.
Lúc này, bức rèm chớp động, một làn gió âm thổi vào.
Nhất Cốc đại sư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mao-son-troc-quy-nhan/2090381/chuong-1825.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.