Hồ Vượng dùng mũ che khuất mặt, không nói một lời.
Diệp Thiếu Dương cứ như vậy cầm di động, theo ở sau người, đi mãi, muốn khuyên Hồ Vượng gọi xe, Hồ Vượng cũng không để ý tới.
Hai người cứ như vậy đi mãi, cuối cùng Diệp Thiếu Dương lo lắng di động hết pin, đem điện thoại cúp. Đi theo Hồ Vượng, đi một lần này là hai giờ. Cũng may Diệp Thiếu Dương thể lực tốt, vẫn kiên trì qua được.
Hai người đi ra nội thành, phía trước càng lúc càng hẻo lánh, thẳng đến khi tiến vào một mảng ngoại ô, hướng bên trên một ngọn núi bước đi.
Diệp Thiếu Dương cũng không biết đây là chỗ nào, không khỏi hỏi: “Tôi nói này anh vợ, anh rất cuộc muốn đối phó tà vật gì, người ta còn ở đây chờ anh tới giết hay sao?”
Vốn Diệp Thiếu Dương cũng không ôm hy vọng hắn có thể mở mồm, nhưng Hồ Vượng thật sự đã mở miệng, nhưng lại không phải trả lời vấn đề của hắn: “Cậu với Tiểu Ngọc thế nào rồi?”
Đối mặt vấn đề không đầu không đuôi này, Diệp Thiếu Dương sửng sốt một phen, nói: “Rất tốt, anh cũng theo dõi tôi rồi, anh cái gì hắn là cũng đã thấy.”
“Hai người khi nào kết hôn?
“Cái này sao…” Diệp Thiếu Dương cười lên, “Sư phụ anh đã đáp ứng rồi, nhắm chừng cũng sắp, đến lúc đó anh chính là anh vợ danh xứng với thực của tôi.”
Hồ Vượng liếc hắn, nói: “Diệp Thiếu Dương, sư muội tôi là cô nương ưu tú nhất trên đời này, có thể coi trọng cậu, thật là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mao-son-troc-quy-nhan/2090374/chuong-1818.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.