Tạ Vũ Tình cũng nằm xuống, trước khi tắt đèn, đột nhiên nghĩ đến cái gì, quay đầu nói với Diệp Thiếu Dương: “Cậu đừng có hớt ha hới hải nữa, bò lên giường của tôi, tôi không khách khí đâu!”
“Yên tâm đi, có thể dùng hay không cũng còn chưa biết đâu.” Diệp Thiếu Dương hiện tại hạ thân còn đang mơ hồ đau.
Tạ Vũ Tình đột nhiên hướng hắn liếc mắt đưa tình, cười nói: “Cần tôi giúp cậu thử xem hay không.”
Diệp Thiếu Dương biết cô là cố ý nói giỡn mình, mặc kệ, xoay người vào tường ngủ.
Hôm sau, sau khi rời giường, hai người thương lượng một phen, phân công nhau hành động, Tạ Vũ Tình đi tìm cảnh sát địa phương câu thông, điều tra tin tức người lúc trước báo án, cùng với tiến triển vụ án giết người.
Sau khi ăn xong bữa sáng, hai người tách ra, Diệp Thiếu Dương tới ngã tư đường chỗ tối hôm qua xảy ra chuyện, cảnh sát đã đi rồi, người bị hại cả người lẫn xe tự nhiên cũng bị mang đi.
Diệp Thiếu Dương ở trên đường phụ cận đi một vòng, nghe thấy một số ông chủ mở tiệm làm ăn tụ tập chỉ trỏ, trong đó bao gồm bà chủ quán cơm ngày hôm qua.
Những người này đều không phải là đang thảo luận tin đồn, mà là mặt mày đau khổ kể lể, nơi này liên tục xảy ra vụ án giết người, đối với việc làm ăn của bọn họ cũng sẽ tạo thành ảnh hưởng rất lớn, dù sao nơi này vốn đã hẻo lánh, đến buổi tối, nhắm chừng không ai dám hoạt động ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mao-son-troc-quy-nhan/2090354/chuong-1798.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.