Diệp Thiếu Dương ho khan hai tiếng, sau đó đi qua.
“Lão đại!” Chanh Tử nhìn thấy Diệp Thiếu Dương, mắt sáng ngời, từ trên xích đu nhảy xuống.
“Vợ chồng son cũng thật biết chơi nha.” Diệp Thiếu Dương tay chống cằm, hướng Tiêu Dật Vân cười khan.
“Đại cữu ca!” Tiêu Dật Vân hô một tiếng, đi tới.
Diệp Thiếu Dương cười nói: “Ai cho ngươi dũng khí gọi như vậy.”
Chanh Tử nhảy nhót tới, ôm cánh tay Diệp Thiếu Dương, bĩu môi nói: “Lão đại, hắn bắt nạt em.”
Tiêu Dật Vân nhếch miệng nói: “Ngươi tin sao?”
Diệp Thiếu Dương nói: “Mặc kệ tin hay không, cô ấy bắt nạt ngươi ta không quản, dù sao ngươi đừng bắt nạt cô ấy là được.”
Chanh Tử tựa đầu vào trên vai Diệp Thiếu Dương, hướng Tiêu Dật Vân chớp chớp mắt.
Tiêu Dật Vân vẻ mặt buồn bực hỏi Diệp Thiếu Dương: “Ngươi đến đây làm gì?”
“Có chính sự.” Diệp Thiếu Dương1đem tình huống nói một lần.
Tiêu Dật Vân nghe xong, trầm ngâm nói: “Trên sổ sinh tử có thể nhìn thấy nữ quỷ đó là chết như thế nào, điều này không khó, chẳng qua liên quan bí mật khác… Ngươi nói một nữ quỷ khác, không có quan hệ với cô ta, trực tiếp dùng quỷ thuật là không đoán ra được.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Có biện pháp nào?”
Tiêu Dật Vân nói: “Dụng hình.”
Khóe miệng Diệp Thiếu Dương giật giật, “Nếu có thể dụng hình, ta đã sớm dùng, còn tìm ngươi làm gì.”
Tiêu Dật Vân nhíu mày nói: “Vì sao không thể dùng hình?”
“Không có gì, đó không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mao-son-troc-quy-nhan/2090352/chuong-1796.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.