Lý thiếu gia nghe hắn nói như vậy, trên mặt có chút xấu hổ, ngập ngừng nói: “Cái này rất quan trọng sao?”
Diệp Thiếu Dương nói: “Cậu nghĩ xem, đối phương có thể hại cậu, thì nhất định cũng sẽ đi hại người khác.”
Lý thiếu gia vừa nghe, nhếch miệng cười cười: “Tôi không sao là được rồi, cần gì để ý kẻ khác xui xẻo bị bò lên.”
Diệp Thiếu Dương nghe xong lời này, nháy mắt có một loại cảm giác hối hận đã cứu gã.
Lý phu nhân mắng: “Nói cái gì, con là người người khác không phải người à!” Nhưng trong lời nói lại không có quá nhiều ý tứ trách cứ.
Diệp Thiếu Dương lập tức hiểu. Mẹ hiền phần nhiều làm hư con… Đặc biệt là trong nhà kẻ có tiền, loại chuyện này càng thường xuyên xảy ra.
Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một phen, nói với Lý thiếu gia: “Cái này cậu phải nói đúng sự thật cho tôi biết.”
Lý thiếu gia nhìn hắn, nói: “Lão cha tôi cho anh bao nhiêu tiền, anh mới ra tay cứu tôi.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Năm mươi vạn.”
Lý thiếu gia gật gật đầu, cười nói: “Đại sư, năm mươi vạn không ít, nếu anh không bảo tôi nói, cha tôi có thể cho anh thêm mười vạn, không có vấn đề. Anh thấy thế nào?”
Diệp Thiếu Dương và lão Quách nhìn thoáng qua, lắc lắc đầu. Phát hiện tà vật, thì nhất định phải thanh trừ, đây là chuẩn tắc của pháp sư.
Lão Quách thấy trường hợp có chút không đúng, nghĩ đến năm mươi vạn còn chưa tới tay, nhất thời có chút khẩn trương,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mao-son-troc-quy-nhan/2090343/chuong-1787.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.