Tử Côn đạo nhân cùng mấy đệ tử nghe thấy lời này, mặt mũi không chịu nổi, lại cũng không dám cãi.
Phượng Hề nói: “Đúng rồi, đạo sĩ đó cầm theo một thanh bảo kiếm, quả nhiên sắc bén vô cùng, là một cực phẩm pháp khí cửu đoạn quang.”
“Ngư Trường Kiếm!!” Tử Côn đạo nhân kinh hô lên, hưng phấn hai tay vỗ đùi, “Ngư Trường Kiếm! Khẳng định là Ngư Trường Kiếm!”
Cơn hưng phấn một lúc lâu mới qua đi, hướng Phượng Hề chắp tay nói: “Xin hỏi cô nương, vị đạo sĩ kia về sau thế nào, có ra được không?”
“Chưa đi ra, tám phần là chết ở phía sau Thủy Tinh Môn.”
“Tốt, quả nhiên là đã chết, ha ha, nói như vậy Ngư Trường Kiếm thật sự ở bên dưới!”
Tử Côn đạo nhân vừa quay đầu, phát hiện bọn người Diệp Thiếu Dương đang dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nhìn hắn, nhất thời có chút xấu hổ cười cười.
Diệp Thiếu Dương nói: “Nghe nói tổ sư ông đã chết không ra ngoài, ông hưng phấn như vậy.”
“Cái này… Dù sao bọn họ đều là cổ nhân, mặc kệ xuất thân ra sao, cũng sớm đều đã chết phải không, nhưng Ngư Trường Kiếm là chí bảo bổn môn, bần đạo dù tan xương nát thịt cũng phải cầm về.”
Diệp Thiếu Dương chỉ có cười khổ, “Tôi thích nhất ông nghiêm trang nói hươu nói vượn.”
Tử Côn đạo nhân cười gượng hắc hắc, “À thì, bằng không… Chúng ta bây giờ đi Thủy Tinh Môn?”
“Không vội, còn có một số việc chưa làm rõ.” Diệp Thiếu Dương sửa sang lại suy nghĩ một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mao-son-troc-quy-nhan/2090301/chuong-1745.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.