“Tử Côn sư huynh, ông đi theo chúng tôi, cũng để giúp một tay.”
Diệp Thiếu Dương đi đến trước mặt Tử Côn đạo nhân, thấp giọng nói: “Nhỡ đâu có thứ gì tốt, mấy người chúng ta kiểm trước một khoản, đừng nói tôi không chiếu cố ông.”
Tử Côn đến chính là làm cái này, tuy đối với cổ mộ nhìn mà e sợ, nhưng không thể trốn tránh, cũng may có Diệp Thiếu Dương và Tứ Bảo đi đâu, thầm nghĩ cho dù trời sập xuống cũng có hai kẻ cao này chống đỡ.
Thực tế Diệp Thiếu Dương bảo hắn đi xuống, là vì để phòng các đệ tử Chúng Các phái kia chơi xấu.
Tục ngữ nói gần mực thì đen, hắn liếc một cái đã nhìn ra, một đám đệ tử này đều không phải người tốt, là người tốt cũng không có khả năng theo Thiên Bảo cùng Tử Côn người như thế lăn lộn. Tử Côn đạo nhân là đại sư huynh của bọn hắn, có hắn theo bên cạnh mình, nhóm người này ở bên trên mới không dám làm bậy, bằng không mình thật sự có chút hoảng.
“Tào tổng, ông cũng đi xuống?”
Tào Vũ đang điều chỉnh thử bộ đàm, nghe thấy Diệp Thiếu Dương hỏi, ngẩng đầu hướng hắn cười cười, “Tạm thời không xuống, tôi ở bên trên giúp các cậu giữ nhà.”
Diệp Thiếu Dương liền biết ông ta hẳn là không đến mức làm gương cho binh sĩ. Đến tình trạng này, có thể một đường đi theo đến bây giờ đã rất khó được rồi.
“Tôn giáo sư, các ông cũng ở bên trên chờ, chờ chúng tôi thăm dò trước một phen, xác định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mao-son-troc-quy-nhan/2090260/chuong-1704.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.