Hai tay Nhuế Lãnh Ngọc nâng mặt hắn, nói: “Anh thật sự nguyện ý?
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, “Nguyện ý, tuy sư phụ anh khẳng định sẽ mắng anh, nhưng anh nguyện ý!”
“Tương lai anh sẽ hối hận.”
“Sẽ không, anh vĩnh viễn sẽ không hối hận.”
Diệp Thiếu Dương tiến lên đi ôm chặt cô, hôn môi cô.
“Xi!” Chanh Tử nhịn không được cười một tiếng, lập tức bịt miệng lại.
Qua Qua cực kỳ tức giận lườm cô một cái, Chanh Tử vội vàng xua tay, “Không đúng không đúng, ta sắp cười rồi. Lão đại, lúc anh hôn Lãnh Ngọc tỷ, vì sao không thử hơi thở của chị ấy trước chứ!”
Cái gì?
Diệp Thiếu Dương giật mình một cái, đột nhiên nhớ tới cái gì, đưa tay đi thăm dò hơi thở của Nhuế Lãnh Ngọc.
Nhuế Lãnh Ngọc gạt tay hắn, nói: “Đừng thử nữa, em còn thở.”
Còn thở… Hoạt tử nhân là tuyệt đối không có thở!
Diệp Thiếu Dương đột ngột đè bả vai cô, “Em…”
“Em chưa chết.”
Cơn cuồng hỉ khổng lồ nhét đầy trong lòng Diệp Thiếu Dương, cổ họng nhất thời bị nghẹn. Nhưng Diệp Thiếu Dương vẫn không yên tâm chế trụ cổ tay Nhuế Lãnh Ngọc, phóng thích cương khí tiến vào trong cơ thể cô, kiểm tra một phen, không có thi khí, một tia cũng không có! Đặc thù nhân loại không có chút thay đổi!
Thật sự chưa chết!
“Em…” Diệp Thiếu Dương hung hăng trừng mắt nhìn cô một cái, “Em lừa anh!”
“Không phải, em quả thật đã trúng một đòn của Vương Mạn Tư, bị thương nặng, chỉ cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mao-son-troc-quy-nhan/2090163/chuong-1618.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.