Diệp Thiếu Dương cười ha hả, “Vậy con nợ người ân tình.”
Thanh Vân Tử hừ một tiếng, “Không có tâm trạng giỡn với ngươi, hết việc rồi, ta đi đây. Tiểu súc sinh ngươi về sau đừng có gọi ta nữa, sự tình của nhân gian ta không quan tâm!”
Nói xong cuốn lấy tấm “khăn trải bàn” bằng hoàng phù kia lại, xách trên tay, bay ra khỏi cửa sổ.
Nhuế Lãnh Ngọc chạy tới cửa sổ, hô to với Thanh Vân Tử: “Sư phụ, cảm ơn người!”
“Hai người các ngươi tự giải quyết cho tốt!”
Bóng dáng của Thanh Vân Tử hạ xuống, phá vỡ hư không, vào quỷ vực.
Trong phòng vệ sinh, A Ngốc một bên xả nước, một bên đứng trước gương để nhìn ngắm mình, vẻ mặt trang nghiêm mà ngưng trọng, hoàn toàn không còn si ngốc như ngày nào, bình tĩnh đứng đó, đôi mắt từ từ biến thành màu tím, dường như còn bốc lên ngọn lửa.
“Ta là ai?” Hắn hỏi mình trong gương, nhẹ nhàng vuốt ve làn da đã từng bị kim trùng chiếm cứ kia, mặt trên vẫn còn những lỗ nhỏ.
Không riêng gì xúc giác và răng mà lông của kim trùng cũng là gai nhọn, cho nên khi nó đâm vào cơ thể hắn thì vẫn lưu lại những vết sẹo nhỏ, sau khi cọ rửa sạch dịch nhờn liền lộ ra lít nha lít nhít điểm nhỏ, khá là buồn nôn.
Nhưng mà khi ngón tay của hắn quét qua, một đạo linh quang lập trức tràn ra, vết thương trên da lập tức được chữa trị trong nháy mắt, trơn bóng như lúc ban đầu.
A Ngốc giơ tay lên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mao-son-troc-quy-nhan/2090116/chuong-1571.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.