Lăng Ba Tử quay người tính đi.
Thanh Vân Tử khoanh chân ngồi trên giường, bất vi sở động mà nói: “Ngươi đi đi, tuyệt đối đừng để cho ta bắt được.”
Lăng Ba Tử bị con hàng này đuổi mấy ngày, không muốn bị như vậy nữa, cũng chỉ là muốn hù dọa ông, thấy không hù được ông, lập tức cả giận nói: “Thanh Vân Tử ông đừng tưởng là ta sợ ông, lão phu chỉ nhường ông thôi, nếu thật sự đánh nhau thì hươu chết trên tay ai còn chưa thể biết được đâu!”
Thanh Vân Tử ném một hạt tựa như đậu phộng vào trong miệng, vẻ mặt say mê nhai lấy, ngẩng đầu nhìn y nói: “Nếu ngươi đánh thắng được ta thì còn đứng ở đây nói những lời nhảm nhí này?”
Lăng Ba Tử nghe xong lập tức xì hơi, ngồi xuống lần nữa, nhấc bầu rượu lên tu ực ực một hớp rồi nói: “Nói trước, sau khi xong việc ta lập tức rời đi, về sau chớ tìm ta nữa.”
Thanh Vân Tử khoát tay nói: “Không có việc gì thì ta tìm ngươi làm gì, ngươi đừng tới tìm ta mới đúng.”
Lăng Ba Tử nói: “Nói cái này ra thì bực mình, nhưng bần đạo có câu này…Không biết có nên nói hay không. Thanh Vân Tử, Diệp sư điệt, có thể nói chuyện riêng không.”
Thanh Vân Tử tức giận nói: “Có chuyện gì mà ngươi không nói thẳng được, nơi này không có người ngoài, ngoại trừ ba thầy trò chúng ta, tên còn lại cũng là người trong cuộc, ngươi có cái gì mà không thể nói.”
Lăng Ba Tử cắn răng, nhìn qua nhìn lại mấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mao-son-troc-quy-nhan/2090114/chuong-1569.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.