A Ngốc quay đầu nhìn hắn, ánh mắt rất bình tĩnh, thế nhưng Diệp Thiếu Dương giật mình cảm nhận được một loại khí thế cường đại, lóe lên một cái rồi biến mất.
A Ngốc buông tay Nhuế Lãnh Ngọc ra, nhìn cô chăm chú rồi nói: “Sao em lại tốt với tôi như vậy?”
Nhuế Lãnh Ngọc cười cười không trả lời.
A Ngốc tiếp tục dùng ánh mắt như tên dâm dê đánh giá cô, nói: “Nếu một ngày tôi có thể hồi phục lại như cũ, Lãnh Ngọc, em muốn gì tôi cũng cho em.”
Diệp Thiếu Dương hừ một tiếng, có chút khó chịu.
Nhuế Lãnh Ngọc nghiêm nghị nói: “Ta cứu ngươi là xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, ngươi coi ta là bằng hữu cũng được, tuyệt đối đừng có cảm xúc với ta, ta cái gì cũng không cần, cái ta muốn anh ấy đều có thể cho ta.”
Nhuế Lãnh Ngọc đứng cạnh Diệp Thiếu Dương. Hai tay Diệp Thiếu Dương ôm trước ngực, rất là đắc ý.
A Ngốc nhìn hai người, nhẹ gật đầu như đã ngộ ra điều gì đó, nói với Lãnh Ngọc: “Chỉ cần em vui vẻ, em làm gì tôi đều thích.”
“Vậy mới được.” Nhuế Lãnh Ngọc cười cười, nói “Ngươi mới vừa nói chờ ngươi phục hồi lại như cũ… Có phải ngươi đã nhớ ra được gì đó hay không?”
“Mỗi lần bị thứ này hút đi linh lực thì đầu óc của tôi sẽ thanh tỉnh thêm một chút, có thể hơi nhớ tới một ít chuyện, tôi nghĩ trước kia tôi hẳn là một người rất quyền lực…”
A Ngốc nghiêng đầu tự hỏi, cuối cùng vẫn lắc đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mao-son-troc-quy-nhan/2090097/chuong-1552.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.