Cha tôi phát thiện tâm, vụng trộm dẫn ông ấy về, giấu ở trong núi sâu, thường xuyên bảo tôi đi đưa cơm cho ông ấy, Tử Sam pháp sư mỗi ngày nhàm chán, thấy tôi có chút tuệ căn, liền thu tôi làm đệ tử.
Nhưng ông ấy nói tôi không có phật duyên, cho nên chỉ truyền thụ cho tôi pháp thuật, chưa truyền thụ phật pháp, cho nên tôi chỉ là ký danh đệ tử của ông ấy, vẫn chưa vào Kê Túc Sơn. Sau khi cách mạng văn hóa kết thúc, sư phụ được sửa lại án xử sai, trở lại Kê Túc Sơn, tôi không đi theo. Lúc ấy khôi phục thi đại học cao đẳng, tôi cũng là một cái trùng hợp, thi vào học viện ngoại ngữ.”
Ba người bọn Diệp Thiếu Dương nghe đến đó, mới coi như là hiểu.
Lý Tố Chân nhìn Tạ Vũ Tình và Trương Tiểu Nhị nói: “Hai vị này cũng là pháp sư sao?”
Trương Tiểu Nhị vỗ vỗ bộ ngực căng, đắc ý trả lời: “Chị ấy là cảnh sát, con là pháp sư, con là đồ đệ của anh ấy.”
Lý Tố Chân sự chút giật mình, nhìn Diệp Thiếu Dương nói: “Cậu trẻ tuổi như vậy đã thu đồ đệ.”
Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai nói: “Nhặt được đồ đệ, cô ấy cứ muốn bái sư con cũng không có cách nào cả.”
Trương Tiểu Nhị nói: “Dì đừng nhìn sư phụ con trẻ tuổi, anh ấy lợi hại lắm.”
Thấy Diệp Thiếu Dương trừng mắt nhìn mình một cái, câu nói kế tiếp phải nuốt trở vào.
“Tôi cũng từng nghe sư phụ nói, Mao Sơn là một trong mấy môn phái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mao-son-troc-quy-nhan/2090059/chuong-1514.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.