Cái này dọa hỏng lão Quách, vội vàng chạy tới, đem Thất Vĩ Ngô Công nhấc lên, lật qua nhìn, chính xác cái bụng biến hết thành màu xanh lục, móng vuốt còn đang không ngừng nhỏ chất lỏng màu xanh lục xuống dưới.
“Cái đệch, ăn quá nhiều, tiêu hóa không được, có chút trúng độc.”
Lão Quách vội vàng từ trong ba lô lấy ra một cái bình nhỏ, mở ra, rắc một chút bột phấn màu xanh lục ở lòng bàn tay, Thất Vĩ Ngô Công ngửi được mùi, giãy dụa bò tới, đầu vươn tới bắt đầu cắn nuốt.
“Ăn cái gì vậy?” Trương Tiểu Nhị tò mò hỏi.
“Bột đậu xanh, có thể giải trăm độc.”
Lão Quách quay đầu nói với Diệp Thiếu Dương: “Trong cống thoát nước có lẽ còn có, chờ Thất Vĩ hồi phục, ta bảo nó xuống lần nữa xem, mọi người có thể đi trước, đi làm việc khác.”
Diệp Thiếu Dương nghĩ qua cũng thấy đúng, mình không cần thiết tiêu hao ở đây, vì thế nhắc nhở hắn cẩn thận, chờ đem Ma Tâm Thảo thanh trừ sạch sẽ, nói cho mình một tiếng, sau đó gọi người còn lại rời khỏi.
“Chờ một chút.” Lão Quách thay đổi một vẻ mặt nghiêm túc nói: “Có vấn đề rất quan trọng.”
Diệp Thiếu Dương lập tức đứng lại, hỏi: “Cái gì?”
Lão Quách chỉ chỉ hai cái túi rỗng trên đất nói: “Lá ngải khô không đáng tiền, lưu huynh lại đáng giá chút tiền, còn có trước đó dọn dẹp cái ao trữ nước, dùng không ít pháp dược, còn có phí bỏ sức, ông chủ nào thanh toán đây?”
Diệp Thiếu Dương cạn lời, nhẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mao-son-troc-quy-nhan/2090033/chuong-1488.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.