Quỷ tướng nói: “Người tới thực lực rất mạnh, hơn nữa... cũng không phải người của Thái Âm sơn bên kia.”
“Không phải?”
“Là... một lão đạo sĩ, lôi thôi, xông qua chúng ta phong tỏa, nhưng cũng không đả thương người, dùng pháp lực bố trí một cái kết giới, bản thân trốn ở bên trong, tựa vào trên một thân cây, ăn củ lạc...”
Quỷ tướng vụng trộm nhìn Đạo Phong một cái, giải thích: “Chúng ta cũng không biết hắn lai lịch thế nào, cho nên không dám tùy tiện hành động, xin chủ thượng chỉ bảo.”
Đạo Phong và Dương Cung Tử nhìn nhau một cái, Dương Cung Tử thở phào, cười trấn an nói: “Đạo Phong, sư phụ anh vẫn là rất thương anh, biết anh cần bế quan, đến giúp anh thủ trận.”
Lão đạo sĩ hình tượng lôi thôi, thích ăn lạc, không phải Thanh Vân Tử còn có ai?
Đạo Phong nhíu mày nói: “Quỷ Vực lấy đâu ra lạc?”
Dương Cung Tử nói: “Quỷ Vực không có lạc, nhưng có rất nhiều hoa trái hương vị tiếp cận lạc nhỉ, sư phụ anh khi ở nhân gian không tìm thấy lạc, cũng không ăn đậu rang các thứ sao.”
Đạo Phong nở nụ cười hiếm hoi, hướng phía trước đi tới ven của ngọi đồi, từ giữa một đống cành cây nhìn qua, chỉ thấy một lão già mặc áo dài màu lam cùng giày bảo hộ lao động, tựa vào trên cây, tay trái cầm hồ lô rượu, tay phải là củ quả bóc nhìn qua như là lạc, vừa ăn vừa uống, miệng còn hừ tiểu khúc, một tác phong thảnh thơi đến cực điểm.
“Lão hát khúc gì vậy?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mao-son-troc-quy-nhan/2090030/chuong-1485.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.