Nhuế Lãnh Ngọc bắt lấy tay hắn, mười ngón đan vào nhau, dùng sức siết chặt, lẩm bẩm: “Anh không cô độc, ít nhất em còn đây, anh tự tay tạo ra tróc quỷ liên minh, cũng đều còn đó.”
Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn nàng, một tay đem nàng kéo vào trong lòng, động tình nói: “Em sẽ không rời khỏi anh chứ?”
“Anh còn cần lịch kiếp chứng đạo, còn có đường rất dài phải đi, em muốn tận mắt chứng kiến.”
Có lẽ là bởi không khí, Nhuế Lãnh Ngọc rất khó được tình cảm một phen.
Sau đó kéo tay hắn, một hơi đi lên một ngọn đồi phụ cận, xa xa, là trấn nhỏ dưới Mao Sơn, khói bếp lượn lờ, mờ mịt thương sinh.
“Còn nhớ thời điểm Đạo Phong xông vào Huyền Không quan, trước một trận chiến cuối cùng, đối mặt đám người Vô Cực thiên sư cùng tám đại tông sư, đem Đả Thần Tiên nắm trong tay, không đặt mọi thứ vào mắt loại khí thế đó không!” Nhuế Lãnh Ngọc nói.
“Đương nhiên nhớ rõ, bộ dạng đó quả thực đẹp trai ngây người.”
“Đúng vậy, nhất là một câu khí nuốt núi sông ‘Đến đi!’, thật sự là mê chết người, trách không được là vạn nhân mê của giới pháp thuật.”
Diệp Thiếu Dương rớt cằm thật dài nói: “Em không phải thích hắn rồi chứ, anh nói với em, người thích hắn nhiều rồi, em tội gì đi chen một chân này, em đánh không lại Dương Cung Tử.”
Nhuế Lãnh Ngọc lườm hắn, “Sùng bái là sùng bái, thích là thích, anh đối với bản thân thiếu lòng tin như vậy.”
Sau đó cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mao-son-troc-quy-nhan/2089993/chuong-1448.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.