“Đúng vậy, không thiêu hủy làm sao biến thành quỷ vật.” Diệp Thiếu Dương giải thích: “Đệ nghĩ tới nghĩ lui, đây là thứ duy nhất Thôi phủ quân có thể sẽ thích, dù sao ông ấy lúc còn sống là thư sinh, hiện tại cũng tao nhã.”
“Thì ra là tặng lễ nha.”
Lão Quách hướng Diệp Thiếu Dương giơ ngón tay cái lên: “Tặng lễ cho Thôi phủ quân, nhắm chừng trong thiên hạ đệ là một phần đầu tiên, ta thật sự phục rồi.”
Diệp Thiếu Dương hướng Chanh Tử nháy nháy mắt nói: “Dù sao đệ và Thôi phủ quân quan hệ không tầm thường.”
Chanh Tử đắc ý cười cười, hướng bài vị Thanh Vân Tử bĩu môi nói: “Đúng rồi, em trước khi đến, ở Phong Đô thành đã nhìn thấy gia gia.”
Trong lòng Diệp Thiếu Dương khẽ động nói: “Ông ấy thế nào?”
“Ông ấy ra khỏi thành một mình, nói là muốn đi Tử Vân quan đi một chút, bái phỏng Đào chân nhân. Ông ấy thoạt nhìn rất vui vẻ, xách theo hồ lô rượu, vừa đi vừa hát.”
Diệp Thiếu Dương tự nhiên biết “Đào chân nhân” của Tử Vân quan là ai. Đi thăm bạn bè, xem ra sư phụ ở âm ty qua ngày còn không tệ nha. Sự thương cảm trong lòng nhất thời lại giảm bớt không ít.
Diệp Thiếu Dương mở ra Sơn Hà Xã Tắc Đồ, bảo Chanh Tử đi vào, đem Qua Qua và Tiểu Bạch… thành viên tróc quỷ liên minh đều gọi ra, bái Thanh Vân Tử, sau đó dặn bọn họ một phen, bảo bọn họ đều theo Chanh Tử đi âm ty, nên làm gì thì làm cái đó, chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mao-son-troc-quy-nhan/2089991/chuong-1446.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.