Diệp Thiếu Dương phì một tiếng bật cười. Nhuế Lãnh Ngọc lại đỏ hết cả mặt.
Trương bà bà lại nhìn lão Quách một cái nói: “Đại Nha ta cũng quen.”
“Đại Nha?”
Lão Quách đỏ mặt nói: “Ta trước kia răng cửa là có chút dài, về sau chỉnh thẳng... Thím Trương cái này cũng đã là xưng hô của bao nhiêu năm trước rồi, ngài nhắc cái này làm gì.”
Trương bà bà nói: “Thím Trương khổ trong lòng, nhưng mà thím Trương không nói. Các con đều là người một nhà, sư phụ các con cũng không còn nữa, ta cũng không giấu nữa, nhớ năm đó... Ta cùng Thanh Vân Tử ma quỷ này, cũng từng có một đoạn tình cảm lưu luyến.”
Diệp Thiếu Dương kinh ngạc nhảy dựng lên. “Không phải chứ!”
“Là thật, ta lúc ấy nam nhân vừa mới chết, luôn đến quấn lấy ta, là sư phụ con giúp ta siêu độ hắn, thường xuyên qua lại, chúng ta liền quen thuộc, về sau nha...”
Trương bà bà bắt đầu liên miên cằn nhằn kể về hai người tình cảm lưu luyến, nói đến chỗ động tình, trên mặt xuất hiện biểu cảm ngượng ngùng như thiếu nữ.
Ba người bọn Diệp Thiếu Dương nghe được cũng trợn mắt há hốc mồm.
Dựa theo Trương bà bà miêu tả, sư phụ là một nam tử phi thường có phong tình lại lãng mạn...
Ấn tượng của Diệp Thiếu Dương đối với sư phụ đã triệt để đảo điên.
“Vậy vì sao hai người không tới với nhau chứ?” Diệp Thiếu Dương tò mò hỏi.
“Bởi vì sư phụ con là đạo sĩ, ta là gái góa, nếu chúng ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mao-son-troc-quy-nhan/2089987/chuong-1442.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.