Ngẩng đầu nhìn Đạo Phong nói: “Ngươi xem xem, trên thuyền này chỉ có sáu người chúng ta, đều là người trong nhà phải không, ngươi dứt khoát đừng làm cái gì cốc chủ, ta cũng không đi học nữa, ngươi mang theo vợ ngươi, ta mang theo... Ừm, người có khả năng là vợ tương lai của ta, cùng nhau về Mao Sơn, trồng chút rau chút hoa, thoái ẩn giang hồ, vui vẻ bao nhiêu chứ.”
Lắc lắc tay Thanh Vân Tử nói: “Sư phụ mau khuyên nhủ hắn!”
Khóe miệng Thanh Vân Tử lộ ra một tia cười khổ nói: “Ta là muốn khuyên hắn, đáng tiếc, hữu tâm vô lực.”
“Sư phụ lời này có ý tứ gì?” Diệp Thiếu Dương ý thức được một tia không đúng: “Ồ, sư phụ tay người thật lạnh!”
Đạo Phong xông lên một bước, bắt lấy tay Thanh Vân Tử, dùng sức nắm, kết quả “củ lạc” trong tay lão rơi trong khoang thuyền.
Đó căn bản không phải củ lạc, mà là viên thuốc xanh mơn mởn.
Diệp Thiếu Dương nhặt lên một viên, ngửi một phen, nhất thời cả người run lên, Hoàn Hồn Tán!
Cái gọi là Hoàn Hồn Tán, căn bản là không thể hoàn hồn, là một loại đan dược kéo dài tính mạng, có thể khóa dương khí người ta, nhưng cũng chỉ là duy trì thêm một đoạn thời gian mà thôi, vì là để người ta có cơ hội dặn dò hậu sự.
“Ta là sợ mình không chống đỡ được, cho nên... đã dùng một viên.”
Diệp Thiếu Dương lúc này mới phát hiện, sắc mặt Thanh Vân Tử trắng bệch một cách kỳ lạ, trước đó còn tưởng rằng là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mao-son-troc-quy-nhan/2089976/chuong-1431.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.