“Lần trước một trận phong yêu chiến, anh ở trong Tru Tiên Trận cứu Đạo Phong, coi như là đáp trả tình cảm, nay gặp lại, ân oán rõ ràng, cũng không có ai sẽ nói cái gì...”
Thì ra là tới làm thuyết khách.
Diệp Thiếu Dương nói: “Chúng ta lập trường khác nhau, cậu có thể khuyên tôi như vậy, là tình cảm, tôi muốn nói tiếng cảm ơn, chỉ là... Tôi làm việc, chưa bao giờ là vì người khác thấy thế nào, nói như thế nào.”
“Không trảm tình duyên, sao chứng đạo hỗn nguyên?”
Diệp Thiếu Dương cười lên. “Ai nói tôi muốn chứng đạo, người ngay cả tình duyên cũng không còn, chứng đạo lại có ích lợi gì?”
Trương Vân nghẹn lời.
Diệp Thiếu Dương đi trở về ngoài cửa chính điện, thấy ngoài cửa dựng một khối bia văn, bên trên viết một bài yết ngữ:
Đạo pháp pháp bất khả đạo, vấn tâm tâm vô khả vấn, ngộ giả tiện thành thiên địa, không lai tự tại kỳ trung.
Niệm lại mấy lần, cảm thấy rất có ý tứ.
Chính điện đóng cửa, Trương Vân tỏ vẻ, trong Vạn Yêu tháp trên đỉnh núi, lão đại mấy tông môn đang làm phép, sợ quấy rầy đến bọn họ, cho nên không tiện tiến vào.
Diệp Thiếu Dương liền đứng ở dưới núi quan sát một phen vị trí đỉnh núi cùng các kiến trúc kết cấu, sau đó xoay người quan sát thế đi của sơn đạo, cùng vị trí chín tiết điểm, nhớ kỹ, sau đó theo Tứ Bảo cùng nhau xuống núi.
Trương Vân tiễn bọn họ đến ngoài sơn môn, khách khí vài câu, nói tạm biệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mao-son-troc-quy-nhan/2089926/chuong-1381.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.