Tứ Bảo nói tiếp: “Quan trọng nhất là, trừ nhân gian tam thiên sư, chưởng giáo hoặc thái thượng trưởng lão của các đại tông môn cũng hầu như đến đông đủ, ngay cả sư thúc tổ Đạo Uyên tổ sư của tôi cũng đến đây, do những người này cùng nhau thi pháp bày trận, cho dù đến thêm mấy Đạo Phong, cũng phải chết không thể nghi ngờ!”
Diệp Thiếu Dương cả kinh: “Đạo Uyên tổ sư cũng đến đây, hắn không cần thủ Linh Lung Tháp sao?”
“Lão nhân gia mấy chục năm không xuống núi, lần này là Tô Mạt tiên cô đệ tử đích truyền của Vô Cực thiên sư đi bái phỏng lão, âm thầm nói chuyện rất lâu với lão, lão nhân gia mới đồng ý rời núi.”
Diệp Thiếu Dương nhíu mày nói: “Vì đối phó một mình Đạo Phong, không đến mức vậy chứ, có phải còn có việc gì khác hay không?”
Long Dương chân nhân nói: “Vậy tôi cũng không biết, nhưng bọn họ đã đến đây, khẳng định sẽ ra tay với Đạo Phong. Tôi biết tính tình của cậu, cậu tám phần sẽ giúp Đạo Phong, chỉ sợ đến lúc đó vàng thau lẫn lộn, cậu cũng khó bảo đảm chu toàn.”
Diệp Thiếu Dương cười cười nói: “Đa tạ sư thúc nhắc nhở, nhưng, ông đã biết tính tình của tôi, nhất định cũng biết, tôi con người này chính là dễ xúc động, hơn nữa gan to, đến lúc đó chỉ sợ chính tôi cũng không khống chế được bản thân.”
Long Dương chân nhân thở dài: “Cậu là đệ tử số một giới pháp thuật, không cần thiết vì Đạo Phong hy sinh bản thân. Mà thôi, tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mao-son-troc-quy-nhan/2089924/chuong-1379.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.