Sau khi trở thành Cửu Vĩ Thiên Hồ, nàng cũng một thời gian không ai bì nổi, ở nhân gian đấu với pháp sư, đấu với tà vật khác, không ngừng chiến đấu, nhìn quen tử vong, lòng của nàng cũng càng ngày càng lạnh, hầu như không còn cảm tình của sinh linh, sau bị phong ấn ngàn năm, tỉnh lại, lại là một vòng giết chóc mới...
Nàng một lòng muốn sống, hận thấu xương đối với toàn bộ pháp sư, sau khi nàng bị Diệp Thiếu Dương đuổi tới Sơn Hà Xã Tắc Đồ, càng hận thấu xương con người này, hận không thể rút hồn hít tủy, nhưng ở trong mộng cảnh, khi hắn nói ra muốn giúp mình ở âm ty mưu cầu địa vị âm thần.
Loại chấn động ở sâu trong nội tâm đó, nàng chưa biểu hiện ra ngoài.
Thậm chí sau khi trúng mị thuật của mình, hắn vẫn như cũ kiên trì đến cuối cùng...
Luôn luôn cao cao tại thượng, nàng lại chưa từng được người ta bảo hộ như thế, nằm ở trên lưng hắn, theo hắn cùng nhau tác chiến, hưởng thụ hắn bảo hộ, loại cảm giác đó, là kỳ diệu chưa từng có...
Mấu chốt nhất là, hắn chỉ là đơn thuần muốn cứu mình, cũng không có bất cứ ý đồ gì.
Mà thôi, chỉ mong ta không phải nhất thời xúc động.
Cửu Vĩ Thiên Hồ chậm rãi mở miệng.
“Ngươi làm gì thế, không phải thay quần áo chứ?” Diệp Thiếu Dương đợi hồi lâu không có động tĩnh, lại không tiện quay đầu nhìn, đành phải thúc giục hỏi một tiếng.
“Diệp Thiếu Dương, ta không đi âm ty làm âm thần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mao-son-troc-quy-nhan/2089894/chuong-1349.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.