“A Di Đà Phật, Phật tổ hiếu sinh, phổ độ người đời, người đời không tỉnh, tham luyến si sân...”
Đạo Phong cười nhẹ, nếu là Diệp Thiếu Dương ở đây, tự nhiên là muốn phản bác, luận chứng một phen, Đạo Phong thì không.
Đạo Phong khinh thường.
Mặc dù đối mặt là Phật, ta vẫn là ta, mặc dù ngươi nói ba hoa chích choè, ta cười mặc kệ, không phải giải thích.
Phật Đà tiếp tục niệm kinh, Đạo Phong đồng thời thừa nhận áp lực của chữ “Vạn”, cùng cảm giác ý thức bị xé rách.
Nhưng đạo tâm của hắn vẫn phi thường kiên định, chưa từng dao động.
Nghe xong một thiên kinh văn, Đạo Phong mở mắt, so với lúc trước, hai con mắt trở nên càng đỏ hơn, cong lên khóe miệng, lộ ra một nụ cười tràn ngập tà tính.
“Nếu ta tọa trấn Linh sơn, ta chính là phật.”
Một câu này, đã nói rõ tất cả.
Từng tiếng ngâm đã chấn vỡ linh quang, Đạo Phong bay lên, tay cầm Phiên Thiên Ấn, hướng cái đầu trọc của Phật Đà đập xuống.
Phật Đà đồ sộ bất động, trên mặt hiện ra sự thương xót, tuyên một tiếng phật hiệu nói: “Ta tha thứ ngươi.”
“Đừng đứng ở điểm cao để khoe ra sự đồng tình của ngươi! Phật thì thế nào! Ta nếu thành ma thì thành ma, ta nếu thành Phật thì thành Phật! Nào có đạo lý gì để giảng!!”
Phiên Thiên Ấn nện thật mạnh ở trên đầu Phật Đà.
Một giây tiếp theo, tượng phật sụp đổ.
Đạo Phong đột nhiên mở mắt, phật quang trước mắt đều tan đi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mao-son-troc-quy-nhan/2089888/chuong-1343.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.