Diệp Thiếu Dương thật sự không có chủ ý, quay đầu nhìn Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Em có biện pháp nào không?”
Nhuế Lãnh Ngọc nhìn một đám người đông nghìn nghịt dưới lầu, trầm ngâm một phen, hỏi Tạ Vũ Tình: “Khả năng bắn của chị thế nào, nếu lấy ánh sáng đèn pin nhắm, có thể chỉ đâu bắn đó hay không?”
“Chị là á quân giải bắn toàn tỉnh đó.” Tạ Vũ Tình ngạo nghễ nói.
Diệp Thiếu Dương nói: “Sao chỉ có hai người tham gia thi đấu!”
“Lúc này, ngươi còn có tâm tư nói giỡn!”
Hai em gái cùng nhau hướng hắn trừng mắt.
Diệp Thiếu Dương thè đầu lưỡi nói: “Vậy tôi nói nghiêm túc, hiện tại vấn đề mấu chốt là, không có cách nào phân biệt đâu là người, đâu là tà vật.”
Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Em có cách, chỉ cần khả năng bắn của Vũ Tình cứng là được.”
Nói xong, từ trong túi của mình lấy ra một vật tròn tròn, ánh trăng chiếu tới, lập tức toả sáng ra hào quang như thủy tinh.
Mọi người lập tức vây xem, trung tâm quả cầu thủy tinh này, là một đóa hoa đỏ tím.
“Mạn thù sa hoa, hoa Bỉ Ngạn!” Diệp Thiếu Dương liếc một cái nhận ra.
“Không sai, đây là em từ chỗ sư phụ cầm đến, anh biết anh dùng được. Hoa Bỉ Ngạn này là từ Quỷ Vực hái một đóa đã phát triển bảy mươi năm, từng dùng tây phương vu thuật tế luyện, khảm ở trong quả cầu thủy tinh, có công hiệu lắng nghe phân biệt hồn hạch, chỉ cần có ánh sáng từ trong đó thông qua, chiết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mao-son-troc-quy-nhan/2089863/chuong-1318.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.