“Cái này... Không phải.”
“Vậy chị vì sao không bảo Tuyết Kỳ đi cùng chị?”
Tạ Vũ Tình nhún nhún vai nói: “Vậy em muốn tán gẫu chút không?”
“Tán gẫu à, vì sao không thể tán gẫu.” Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Chỉ cần chị đừng tìm em đánh nhau là được.”
“Đánh nhau chị cũng không phải đối thủ của em.” Tạ Vũ Tình bĩu môi: “Chỉ tán gẫu, không đánh.”
Đợi hồi lâu, cũng không thấy các cô trở về, Diệp Thiếu Dương có chút sốt ruột, vì thế sai Tuyết Kỳ đi qua tìm, Tuyết Kỳ vừa muốn xuất phát, hai người đã trở lại.
“Hai người đi làm gì, lâu như vậy?” Diệp Thiếu Dương nhìn hai người, mặt đầy nghi hoặc.
“Ai cần cậu quản!” Tạ Vũ Tình hung hăng trừng mắt nhìn hắn, nhìn nhau với Nhuế Lãnh Ngọc, hai người mỉm cười.
Diệp Thiếu Dương thấy, lại không biết đã xảy ra chuyện gì.
“Được rồi, có thể hành động rồi!”
Cuối cùng chịu đựng đến mười hai giờ rưỡi, Hà Dương đứng dậy, nhìn quanh mọi người, cuối cùng ánh mắt dừng ở trên mặt Diệp Thiếu Dương nói: “Mọi người chờ, nhìn thấy cắt điện, là có thể hành động. Tôi sẽ qua tìm mọi người!”
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, nhìn cô dán sát tường vây đi xa, biến mất ở dưới màn đêm.
Tạ Vũ Tình nói thầm: “Cô ấy muốn cắt điện như thế nào?”
“Không biết, cô ấy đã nhận thầu chuyện này, khẳng định sẽ không có sai sót.”
Lão Quách đem xe lái đến dưới tường vây, đem năm cái vò lấy ra, chuẩn bị sẵn sàng.
“Chị theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mao-son-troc-quy-nhan/2089849/chuong-1304.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.