“Ặc, thật ra, anh chính là không yên tâm hắn.”
“Nói cái gì thế, đó là sư huynh em, hắn và em lớn lên cùng nhau, nếu muốn làm gì em, em sớm bị gì rồi phải không?”
Diệp Thiếu Dương cẩn thận nghĩ, cũng có chuyện như vậy, ngập ngừng nói: “Anh biết, chỉ là không khống chế được lo lắng em.”
Nhuế Lãnh Ngọc trầm mặc một chút, nhẹ giọng nói: “Biết rồi, em trở về sớm một chút, lên wechat nói cho anh.”
Buông điện thoại, trong lòng Diệp Thiếu Dương ngọt ngào, xoay người nhìn, Qua Qua và Chanh Tử song song ghé vào trên mép giường, tay nâng cằm, vẻ mặt cười xấu xa nhìn mình.
“Bộ dáng lão đại ghen thật đáng yêu.” Chanh Tử che miệng cười.
Diệp Thiếu Dương xấu hổ và giận dữ đến cực điểm, khuôn mặt đỏ đen luân phiên, trong đỏ mang đen.
“Hai đứa không có chuyện gì có phải hay không, nghe lén tôi gọi điện thoại, muốn chết!”
Tay trái bắt pháp quyết, hướng hai người bổ tới.
“Ngươi lên ngươi lên.” Qua Qua trốn tới phía sau Chanh Tử đi.
Chanh Tử đứng lên, hai tay vạch ở trước người, một khí tức như sóng nước che ở trước người.
Bàn tay đánh lên, pháp lực lập tức bị hóa giải, giống như đá chìm biển lớn.
Chanh Tử hướng hắn nhướng nhướng mày.
“Lão đại, người ta hiện tại so với trước kia lợi hại hơn nhiều chứ, loại pháp thuật cường độ này, mưa bụi mà thôi.”
“Hừ hừ!”
Diệp Thiếu Dương tay trái kết ấn, không ngừng biến ảo thủ hình, một luồng linh lực chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mao-son-troc-quy-nhan/2089820/chuong-1275.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.