Lão Quách nhìn cô một hồi, đem Diệp Thiếu Dương giao cho cô, bản thân theo đội viên chữa cháy cùng đi cứu hoả.
Tạ Vũ Tình bắt lấy hai tay Diệp Thiếu Dương, dùng miệng hôn môi, nhìn khuôn mặt bị hun đen sì của hắn, lẩm bẩm: “Thiếu Dương, cậu tuyệt đối không thể có việc gì...”
Diệp Thiếu Dương là bị lay tỉnh, mở mắt nhìn, bản thân nằm ở trên một cái cáng, bị vài người nâng, đưa vào trong một chiếc xe.
Xe cứu thương?
Diệp Thiếu Dương ngồi dậy, trên người có chút đau, tựa như không có gì đáng ngại lắm, nhưng mấy thầy thuốc y tá lập tức đem hắn ấn xuống cáng.
“Thiếu Dương, cậu bị thương, đừng cử động!” Tạ Vũ Tình cũng ở bên cạnh, thấy Diệp Thiếu Dương tỉnh lại, vội vàng nói.
“Tôi không sao, chỉ là bị ngất mà thôi!” Diệp Thiếu Dương giãy giụa một chút, không thể đẩy ra mấy bác sĩ y tá, sốt ruột nhìn về phía Tạ Vũ Tình nói: “Tôi thực sự không có việc gì, chị mau để tôi đi xuống, trong nhà đó có... có tình huống!”
Tạ Vũ Tình đánh giá cao thấp hắn một cái, chần chờ nói: “Cậu thật sự không có việc gì?”
“Tôi không sao, không cần cấp cứu!”
Tạ Vũ Tình đành phải thương lượng với bác sĩ, bảo bọn họ buông ra.
Diệp Thiếu Dương ngồi ở trên cáng, cúi đầu nhìn, quần áo toàn thân mình rách nát, cả người đều là tro đen, rất nhiều chỗ còn chảy máu, nhắm chừng là lúc ngã trầy da, nhìn qua quả thực như là bị thương rất nặng.
Nhưng chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mao-son-troc-quy-nhan/2089806/chuong-1261.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.