Diệp Thiếu Dương lon ton đi rót một chén nước, đưa đến trong tay cô, bản thân ngồi xuống ngay tại bên cạnh, ngửi được mùi thơm trên người cô, tham lam hít một hơi nói: “Em có mùi thơm của cơ thể nha, thơm quá!”
Nhuế Lãnh Ngọc đem hắn đẩy ra nói: “Dầu gội!”
“Em... Hôm nay thật đẹp nha.”
Nhuế Lãnh Ngọc liếc mắt, “Nói như vậy em bình thường không đẹp?”
“Ặc...” Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ gãi gãi đầu, bộ dáng nhìn qua có chút co quắp.
Trong lòng Nhuế Lãnh Ngọc âm thầm bật cười nói: “Anh không đi tắm còn ngủ?”
“Anh tắm rồi.” Hiện tại nào có thời gian tắm rửa! Diệp Thiếu Dương cảm giác trong cơ thể có một ngọn lửa đang thiêu đốt.
“Khi nào?”
“Vừa rồi... Lúc đưa Tứ Bảo đi khách sạn.”
“Đi tắm mau, trên người anh mùi rượu quá nặng, em không thích!” Nhuế Lãnh Ngọc nhìn hắn một cái.
Diệp Thiếu Dương cả người đều tê dại, vội vàng vào buồng vệ sinh, dùng tốc độ nhanh nhất cuộc đời tắm rửa, sau đó trở về, Nhuế Lãnh Ngọc đã lên giường chui vào ổ chăn.
Đã đang đợi mình?
Diệp Thiếu Dương vội vàng ngồi tới bên người cô, Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Em có lời nói với anh.”
Diệp Thiếu Dương xem vẻ mặt cô, tựa như muốn nói chính sự gì, bất đắc dĩ nói: “Nói cái gì, ngày mai nói sau không được sao?”
“Cũng được, vậy anh đi ngủ đi.”
Diệp Thiếu Dương có chút thất thần nhìn cô, trong lòng đang tiến hành các loại giãy dụa, đột nhiên ôm cổ Nhuế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mao-son-troc-quy-nhan/2089794/chuong-1249.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.