“Hắc hắc, chính bởi vì là trưởng bối, mới muốn hỏi rõ ràng, cho con lời khuyên, nói... là bạn học của con?”
“Không phải!”
“Hàng xóm? Có phải người hôm qua đi nhà con mượn tương dầu kia hay không, ta thấy các con trốn ở trong phòng lén lút.”
“Không phải!” Tiểu Ngư sắp bạo tẩu rồi:
“Đừng đoán nữa, là sư thúc, được rồi chứ!”
Diệp Thiếu Dương kinh hãi, đột nhiên đứng lại, xấu hổ nhìn nhìn Nhuế Lãnh Ngọc, lại nhìn nhìn Tiểu Ngư, rất trịnh trọng nói:
“Ta biết con đây là thanh xuân nảy mầm, sẽ sinh ra hảo cảm đối với trưởng bối có sức quyến rũ nhất bên người, ta năm đó cũng từng thích giáo viên của chúng ta, nhưng về sau mới biết được cái này không phải thích.”
Nói đến chỗ kích động, hai tay Diệp Thiếu Dương ấn bả vai của cô:
“Cái khác không nói, con phải biết rằng, ta là tiểu sư thúc của con đó, giữa chúng ta là không có khả năng...”
Tiểu Ngư ngây ngốc nhìn hắn.
Diệp Thiếu Dương thấy bộ dạng này của cô bé, còn tưởng rằng cô đã bị thuyết phục, động thì lấy tình hiểu thì lấy lý khuyên nhủ:
“Nghe ta, dũng cảm một chút, đem ta quên đi.”
Tiểu Ngư chậm rãi há mồm, chăm chú nhìn hắn một hồi lâu, lầm bẩm:
“Con từ trước tới giờ không ngờ, một người có thể tự kỷ đến trình độ này, thật sự là... Con thật không biết nói cái gì mới tốt.” Quay đầu nói với Nhuế Lãnh Ngọc:
“Lãnh Ngọc tỷ, tỷ vẫn nên xuất gia đi, đừng để ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mao-son-troc-quy-nhan/2089732/chuong-1187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.