Ngư Huyền Cơ nói:
“Cô ta chỉ là một giọt hồng trần lệ của ta.”
Diệp Thiếu Dương nói:
“Ngư đạo trưởng ngươi lầm rồi, từng là thế, cô bé đi ra từ trên người ngươi là không giả, nhưng người ta đã tiến vào lục đạo luân hồi, đúc lại linh thân, vậy không có gì quan hệ với ngươi nữa. Cái này cùng cha mẹ sinh con, là một đạo lý.”
Ngư Huyền Cơ cười lạnh:
“Theo ngươi nói như vậy, cũng đúng, ngạn ngữ nói lệnh cha mẹ không thể trái, cho nên ta hiện tại triệu hồi cô ấy, cô ấy phải theo.”
Diệp Thiếu Dương cũng cười lạnh theo:
“Ngươi nếu là triệu hồi con bé hỗ trợ, tự nhiên không có gì, từ cổ chí kim, ta chỉ thấy cha mẹ xả thân vì con gái, chưa từng nghe nói làm cha mẹ vì tiền đồ của mình, hy sinh tính mạng con cái...”
“Diệp Thiếu Dương, ngươi quá đáng rồi đó!”
Thập Nương lớn tiếng quát:
“Ngày đó ngươi đến cầu lá hoa quế, nương nương là đối với ngươi như thế nào, ngươi hiện nay đối nghịch với người, quả thực đúng là vong ân phụ nghĩa!”
Diệp Thiếu Dương nói:
“Việc nào ra việc ấy, ta không phải đến đối nghịch với các ngươi, nếu có người đối nghịch với các ngươi, ta cũng có thể xả thân bảo vệ các ngươi, nhưng... Mặc kệ bất luận kẻ nào, muốn lấy tính mạng người thân của ta, đều không thể, nhớ kỹ, bất luận kẻ nào!”
Ngư Huyền Cơ đột nhiên che mặt cười to lên, một lúc lâu sau mới nhịn cười nói:
“Diệp Thiếu Dương,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mao-son-troc-quy-nhan/2089726/chuong-1181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.