Hai người tắm rửa xong, thay quần áo đi ra ngoài, ở dưới núi Nga Mi vòng vo một hồi, trong cảnh khu tuy không phải kín người hết chỗ, nhưng du khách cũng không thiếu, khắp nơi đều là sạp quán chào hàng bồ đề tử, phật châu vân vân.
Hai người đi dạo đến sơn môn, sắc trời dần tối, vì thế tùy tiện ăn chút. Tiểu Ngư còn muốn đi dạo thêm một hồi, Diệp Thiếu Dương thúc giục cô trở lại khách sạn, sau đó đều tự nghỉ ngơi.
Nằm trên giường, Diệp Thiếu Dương căn bản không có một chút buồn ngủ, một hồi nhớ Nhuế Lãnh Ngọc, một hồi lại nghĩ đến chuyện Tiểu Ngư, tâm tình bực bội bất an.
“A!”
Một tiếng thét chói tai từ phòng Tiểu Ngư truyền đến, tiếp theo còn phát ra một chuỗi động tĩnh dị thường.
Diệp Thiếu Dương đột nhiên chấn động, không nói năng gì, rời giường lao đi, đẩy ra cửa phòng, nhìn vào bên trong, Tiểu Ngư tóc tai bù xù đứng ở trước giường, cầm trong tay cái gối đầu, không ngừng vung, đuổi một con dơi.
“Tiểu sư thúc, mau mau mau, cứu mạng!”
Diệp Thiếu Dương cạn lời, phi thân tiến lên, tóm con dơi, đi về phía bên cửa sổ, đem con dơi ném ra ngoài.
Tiểu Ngư ở trên giường ngồi xuống, có chút khoa trương dùng sức thở dốc, ủy khuất nói:
“Con vừa mở ra cửa sổ, nó đã bay vào, một mực bay vòng quanh con, hù chết cục cưng rồi.”
Diệp Thiếu Dương mắt trắng dã, chỉ chỉ bả vai phải mình:
“Con lộ hết rồi!”
Tiểu Ngư cúi đầu nhìn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mao-son-troc-quy-nhan/2089707/chuong-1162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.