Vu sư kia đã trở lại bên người cảnh sát, phủi phủi quần áo, hướng Diệp Thiếu Dương nói:
“Diệp Thiên Sư, xã hội pháp trị, ngươi còn dám công khai kháng pháp hay sao?”
Diệp Thiếu Dương chưa cử động, từ trên mặt đất chậm rãi nhặt lên cái còng kia, lúc này, vu sư kia ghé đến bên tai cảnh sát, thì thầm vài câu với hắn, cảnh sát lắc đầu.
Bảo Ca nhìn quanh, đột nhiên giọng kinh hãi nói:
“Tiểu quỷ kia đâu?”
“Đã bị ta bắt.”
Vu sư đó nói xong, cười cười, đột nhiên đưa tay vỗ về phía cánh tay cảnh sát, đem súng lục đánh rớt.
“Hôn cái nào!”
Vu sư ôm lấy cổ tên cảnh sát, không để ý hắn phản kháng, hai tay đem miệng hắn xé ra, đưa lên dùng sức hít một hơi.
Dương khí bị hút đi, cảnh sát đó toàn thân lập tức mềm nhũn, ngã vật xuống đất, đồng tử phóng đại, khua hai tay, không ngừng run rẩy lên.
“Ngươi!” Bảo Ca hướng vu sư hô một chữ, đột nhiên ý thức được cái gì, xoay người một cái, nằm úp sấp ở trên mặt đất, nhặt lên súng lục của cảnh sát, vừa nhắm vào Diệp Thiếu Dương, đột nhiên cảm thấy cánh tay tê rần, một cảm giác chết lặng theo cánh tay lan tràn lên.
Tiếp theo vu sư đó lại ghé lên, ở trên miệng hắn cũng “hôn” một cái, hút đi dương khí.
Bảo Ca nằm trên mặt đất, giống với cảnh sát kia, cả người run rẩy, như là hai bệnh nhân lên cơn động kinh.
Ngay sau đó, bản thân vu sư kia cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mao-son-troc-quy-nhan/2089689/chuong-1144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.