Diệp Thiếu Dương nói:
“Vậy còn có ý tứ gì?”
Thập Nương nói:
“Diệp Thiên Sư có từng nghe nói điển cố hồng phấn khô lâu hay không?”
Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, chưa đợi mở miệng, Tứ Bảo đoạt lấy câu chuyện nói:
“Phật gia có một lời đồn, năm đó Quan Thế Âm vì cứu vớt người lạc đường, hóa thân mỹ nữ, cùng họ giao cấu, ở thời khắc mấu chốt nhất... Ngươi biết, mỹ nữ đột nhiên biến thành khô lâu, làm người ta tỉnh ngộ, ý sau đại hoan hỉ chính là đại tịch diệt.”
Diệp Thiếu Dương nghe vậy, hơi động tâm, nghĩ đến con non Hóa Xà kia, lúc ấy cũng là như thế đến hấp thụ máu thịt người ta, nhưng chỉ là hình thức hồng phấn khô lâu mà thôi, khác rất xa với điều Tứ Bảo nói.
Lập tức nói với Tứ Bảo:
“Đây chỉ sợ chỉ là đồn đãi, hơn nữa thực sắc tính dã, tôi không cảm thấy loại chuyện này là sai.”
Tứ Bảo buông tay:
“Tôi cũng không tranh cãi phật pháp với cậu, trong kinh Phật chính là ghi lại như vậy.”
Diệp Thiếu Dương nhíu mày, hỏi Thập Nương:
“Không biết tiền bối vì sao hỏi tới điển cố này.”
Thập Nương nhìn hắn, bình tĩnh nói:
“Hồng phấn giai nhân, kết quả chẳng qua là một bộ xương khô, hoan hỉ một hồi, đến cuối cùng lại là vô tận tịch diệt, tất cả trốn không thoát số mệnh. Diệp Thiên Sư, thiên cơ ta cũng không thể hiểu thấu đáo, lời chỉ có thế.”
Một ý thê lương kia trong lời nói của cô, làm tâm tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mao-son-troc-quy-nhan/2089664/chuong-1119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.