“Đến đến đến! Ngươi nay là có tiền đồ rồi phải không!”
“Đạo Phong, ngươi diệt tông môn Côn Luân ta, bần đạo không đội trời chung với ngươi!” Một đạo sĩ tuổi già sức yếu rống giận, muốn lao tới.
Đạo Phong cười nói:
“Bị đánh còn chưa đủ, còn muốn đến nữa?”
Lão đạo sĩ đó vừa nghe, có chút lùi bước, hướng Thanh Vân Tử quát:
“Các ngươi còn không lên sao!”
“Lên!” Thanh Vân Tử kêu mấy người còn lại, dần dần tản ra.
Đạo Phong vừa thấy trận thế này, bắt đầu sinh ý lui, bị mấy đại tông sư này vây, chơi cũng không vui đâu, lập tức quay đầu nói với Diệp Thiếu Dương:
“Bốn người này, để lại cho ngươi sai phái, ta đi Huyền Không quan chờ ngươi.”
Nói xong tung người bay lên, trực tiếp từ trên vách núi nhảy xuống, lăng không bay đi.
Mấy người bọn Thanh Vân Tử không biết bay, đành phải theo triền núi đi xuống.
Trương Vô Sinh gấp bùa thành chim, thả bay ra ngoài, ở phía trước dẫn đường.
“Sư phụ!” Diệp Thiếu Dương đuổi theo.
“Các ngươi đi trước, ta nói mấy câu.” Thanh Vân Tử khoát tay, bảo bọn họ đuổi theo, bản thân xoay người nhìn Diệp Thiếu Dương, trừng mắt nói:
“Trông cậy vào tên ngu xuẩn ngươi bắt Đạo Phong, xem ra không được, lão tử vẫn tự mình động thủ cho rồi!”
Diệp Thiếu Dương đỏ mặt lên, ngập ngừng nói:
“Thật không dễ dàng gì gặp mặt, nói mấy việc khác được không?”
Thanh Vân Tử lúc này mới đổi một vẻ mặt, thở dài nói:
“Ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mao-son-troc-quy-nhan/2089647/chuong-1102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.