Mang theo nghi hoặc, Thạch Lỗi quay đầu nhìn thoáng qua những quan tài trong hang đá kia, lắc đầu thở dài:
“Nhưng hiến tế như vậy, ta chưa từng gặp, thật sự là không thể tưởng tượng.”
Mộ Thanh Vũ nói:
“Chẳng lẽ là yêu thú mệnh lệnh bọn họ làm như vậy sao?”
“Có lẽ là hợp tác với nhau, dần dần mò ra một loại phương thức cân bằng.”
“Rất nhiều côn trùng, động vật, sau khi đẻ trứng, đều sẽ lưu lại một chút thức ăn linh tinh, để con non sau khi ấp nở ăn, sau khi ăn xong, cũng lớn tới trình độ nhất định, có thể tự kiếm ăn.”
Diệp Thiếu Dương dùng đèn mũ soi từng cái rồi nói:
“Đại bộ phận quan tài đều vẫn ổn, nói rõ tỷ lệ ấp nở không cao.”
Mộ Thanh Vũ đột nhiên nhớ tới cái gì, nói:
“Không đúng, Thiếu Dương ca, lúc trước chúng ta ở một bên khác của huyệt động, còn nghe được trong quan tài có tiếng trẻ con khóc...”
Diệp Thiếu Dương lòng trầm xuống nói:
“Vậy là những thứ này đều đã ấp nở, nhưng còn chưa tới lúc nên đi ra...”
Nghĩ đến trong những quan tài này ẩn núp một loại yêu thú thần bí, hơn nữa số lượng nhiều như thế, Mộ Thanh Vũ và Thạch Lỗi đều khẩn trương không thôi.
“Đúng rồi, nếu dựa theo cậu nói, vậy những quả trứng này, là làm thế nào đẻ vào trong quan tài bịt kín chứ, từ lỗ thủng bên dưới?” Thạch Lỗi hỏi.
“Tôi cũng đoán là vậy.” Về phần lỗ thủng này là những người hiến tế kia cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mao-son-troc-quy-nhan/2089640/chuong-1095.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.