“Bây giờ không tiện. Sao ngươi không nhìn lại xem đây là đâu?”
Lâm Tam Sinh nhìn quanh một vòng, nói: “Ta nhớ rõ là ngươi mua nhà mới. Đây là nhà mới?”
Diệp Thiếu Dương cạn lời. Hắn đành tóm tắt mọi chuyện lại cho Lâm Tam Sinh. Lâm Tam Sinh nghe xong liền kinh hãi.
“Phức tạp vậy sao?”
“Ngươi nghĩ sao?” Diệp Thiếu Dương ngồi trên giường, thở dài:
“Ngươi tới đúng lúc lắm, vừa khéo giúp đỡ ta một phen.”
Gặp được người quen ở một nơi xa lạ, điều này khiến Diệp Thiếu Dương rất vui. Hắn nhìn Lâm Tam Sinh một lượt từ trên xuống dưới.
“Nhìn ta làm gì?” Lâm Tam Sinh sờ mặt mình:
“Thấy ta đẹp trai quá hả?”
Diệp Thiếu Dương cười nói: “Đã buông tay rồi sao?”
Lâm Tam Sinh sửng sốt, một lúc sau thì hiểu ý hắn. Ánh mắt ảm đạm, Lâm Tam Sinh lẩm bẩm:
“Tình cảm mấy trăm năm, đâu phải nói buông là buông được.”
Diệp Thiếu Dương vừa lòng gật đầu. Nếu Lâm Tam Sinh nói đã buông tay, hắn sẽ không tin.
“Ta mãi mãi không thể quên cô ấy nhưng cũng không nhất thiết phải sống mãi trong đau khổ.”
Lâm Tam Sinh nói tiếp:
“Gần đây ta tu đạo cùng sư phụ, đã thông suốt rất nhiều chuyện, không còn tự giam mình trong ngõ cụt nữa.”
Diệp Thiếu Dương nhíu mày, nói:
“Tu đạo liên quan gì đến tình yêu?”
Lâm Tam Sinh cười, nói:
“Đại đạo vô thường, đại đạo vô tình, bao dung vạn vật. Mọi chuyện đều tùy tâm, vô tình là đạo, có tình cũng là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mao-son-troc-quy-nhan/2089622/chuong-1077.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.